XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Ta muốn đến Cửu Châu 


Phan_18

Mũi tên băng trên xương bả vai của Nguyệt Hoàng hoàn toàn biến mất để lại một lỗ sâu đầy máu, bất chợt, máu thịt ở chỗ đó bỗng phập phồng lên xuống.

  Nhược Nhất nhìn thấy một dải khí đen lướt qua, cô hét lớn: “Cẩn thận!”.

  Mạc Mặc kịp thời giăng một một kết giới quanh Nguyệt Hoàng, chỉ thấy dải khí đen ấy chọc thủng da thịt của Nguyệt Hoàng, lao thẳng về phía Anh Lương chủ, nhưng không ngờ dải khí bị kết giới của Mạc Mặc chặn lại, không ngừng luồn lách bên trong kết giới.

Mạc Mặc ngắm chuẩn thời cơ dần thu nhỏ kết giới, thu ma khí đen sì vào trong kết giới, đến tận kết giới chỉ còn to bằng một quả cầu thủy tinh.

  Mạc Mặc hiếu kỳ hỏi: “Đây là cái gì?”.

  Nhược Nhất do dự nói: “Khí ma sát, chính nó đã khống chế Nguyệt Hoàng”.

  “Ồ, dù sao thì bây giờ nó đã bị ta giam ở trong kết giới rồi, chắc là không sao rồi chứ?”.

  “Chưa chắc”.

Thương Tiêu sầm mặt, nhìn về phía chân trời, rồi đưa tay về phía Anh Lương chủ, “Hóa Hương hoàn”.

  Anh Lương chủ bĩu môi: “Chưa luyện”.

  Thương Tiêu cười khẩy một tiếng: “Nếu ngươi muốn nhìn Anh Lương bị san phẳng thì có thể không đưa”.

  Thương Tiêu đang nói, bất chợt phía chân trời có một luồng khí đen kéo tới.

Ma khí bị vây hãm ở trong kết giới của Mạc Mặc chuyển động không ngừng như muốn phá thủng kết giới.

Nhược Nhất nhìn luồng khí đen đang nhanh chóng bay tới, trong lòng bỗng nảy sinh một dự cảm chẳng lành.

  Kết giới của Mạc Mặc đột nhiên nổ tung, dải khí đen ấy thình lình chui ra nhanh như chớp quấn quanh cổ tay của Nhược Nhất.

Nhược Nhất chỉ thấy vai và lưng mình như bị thắt chặt, khi hiểu chuyện gì đã xảy ra thì cô đã bị kéo lên giữa không trung!  Cái gì đây! Dải khí đen quấn quanh cổ tay Nhược Nhất, kéo cô bay thẳng về phía đám mây đen ở chân trời.

  Nhược Nhất tỉnh ra, nhìn xuống dưới thấy mình đã cách Thương Tiêu và mọi người một khoảng rất xa.

Nhược Nhất thấy Thương Tiêu như muốn đuổi theo cô, nhưng bỗng nhiên hắn ôm ngực quỳ xuống! Lòng Nhược Nhất thắt lại, Thương Tiêu đã yếu tới mức ngay cả cưỡi mây cũng là việc rất khó nhọc sao?  Mạc Mặc lúc này mới phản ứng lại, vung gậy thần lên đuổi theo Nhược Nhất.

Tốc độ của cô ấy rất nhanh, thoắt cái đã tới bên Nhược Nhất, lầm bầm chửi rủa: “Lại cướp người trước mặt ta! Mẹ kiếp, không nể mặt chút nào!”.

Nói rồi Mạc Mặc đưa tay ra kéo Nhược Nhất nhưng không ngờ Nhược Nhất nghiêng người, khiến Mạc Mặc kéo hụt.

Cô ấy tức giận nói: “Cô tránh cái gì chứ!”.

  Nhược Nhất giận dữ: “Cô tưởng tôi muốn tránh sao!”.

Đương nhiên không phải Nhược Nhất muốn tránh.

  Thương Tiêu ở phía dưới nhìn thấy rất rõ mọi việc ở bên trên, toàn thân Nhược Nhất bị một luồng khí đen mỏng quấn quanh, đối phương muốn đối phó với một mình Nhược Nhất.

Đến khi cơn đau ở ngực giảm xuống, Thương Tiêu lạnh lùng nói với Anh Lương chủ: “Hóa Hương hoàn!”.

  “Ngươi… cơ thể này của ngươi làm sao có thể ăn Hóa Hương hoàn được nữa”.

Anh Lương chủ cau mày nói: “Bình thường nếu ngươi muốn lấy thứ này, ta sẽ đưa cho ngươi mà không hề do dự, nhưng bây giờ ma khí và lực phong ấn trong cơ thể ngươi ức chế lẫn nhau mới có thể giúp ngươi duy trì thần trí.

Nếu ngươi ăn Hóa Hương hoàn, lực phong ấn trong cơ thể ngươi sẽ tiêu tan, khi ấy liệu ngươi có thể áp chế được ma khí hay không? Đến lúc ấy thiên ma hiện thế, sợ nhất là mất nhiều hơn được! Tử Đàn cũng thật là, sao có thể tùy tiện để một mình ngươi lên Anh Lương lấy thuốc chứ…”.

  “Hóa Hương hoàn!”.

Thương Tiêu không nghe, đưa tay ra, nhìn Anh Lương chủ bằng ánh mắt ngoan cường và cố chấp.

  Anh Lương chủ vô cùng tức giận: “Đám hồ ly các người sao lại cứng đầu cứng cổ như thế chứ! Đầu thai nhầm hay sao!”.

  Thương Tiêu vẫn nhìn hắn chăm chăm.

  “Đã nói với ngươi rồi, một mình ngươi chắc chắn là không áp chế được ma khí…”.

  “Không phải một mình ta”, Thương Tiêu nói, “Còn có Nhan Nhược Nhất”.

  Anh Lương chủ sững người, cúi đầu nhìn Nguyệt Hoàng vẫn đang hôn mê gọi tên người tình kiếp trước.

Hắn im lặng một lúc, cuối cùng thở dài, nói: “Thôi được rồi, đến khi không áp chế được ma khí ngươi lại hóa thành thiên ma, Tử Đàn tìm tới cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi”.

Nói rồi, Anh Lương chủ lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ nhắn, bên trong đựng một viên thuốc màu nâu, chỉ to bằng đầu ngón tay.

  Thương Tiêu nuốt ngay viên thuốc mà không hề do dự, hắn nhìn vào ánh mắt có chút lo lắng của Anh Lương chủ và nói: “Hề Quang, đa tạ”.

  “Được rồi”, Anh Lương chủ xua tay, nói: “Đám hồ ly các ngươi suốt ngày chỉ biết gây phiền phức, ta nói cho ngươi biết, lát nữa cho dù các ngươi làm gì cũng không được làm hại đến người của Anh Lương sơn!”.

  “Dĩ nhiên rồi”.

  Viên thuốc đang tan ra trong cơ thể Thương Tiêu, máu bị lực phong ấn làm cho đông cứng cũng từ từ chuyển động, Thương Tiêu có thể nghe thấy âm thanh yêu lực đang cuộn dâng trong cơ thể mình, giống như một con bướm sắp phá kén bay ra.

Cùng với sự hồi phục của yêu lực, sắc mặt nhợt nhạt của Thương Tiêu cũng dần thay đổi, ấn ký nhập ma giữa hai lông mày cũng càng rõ rệt.

Từ trong ấn ký, yêu vân lan ra khắp mặt, chạy tới cằm thì đột ngột dừng lại.

  Vẻ mặt của Thương Tiêu khẽ biến đổi, cuối cùng hắn từ từ mở mắt.

Đôi mắt hoàn toàn tỉnh táo, Thương Tiêu hoàn toàn không bị ma khí đang lan tràn cướp đi thần trí, chỉ là đôi mắt màu tím ánh lên một tia máu.

Dưới chân Thương Tiêu chợt lóe ánh bạc, hắn biến mất trong nháy mắt.

  “Ma khí thật sự bị hắn áp chế rồi”.

Anh Lương chủ mỉm cười, bá chủ Cửu Châu, cửu vĩ bạch hồ Thương Tiêu, hôm nay mới là ngày ngươi quay trở về Cửu Châu.

“Nhưng ngươi có thể áp chế ma khí này được bao lâu đây?”.

  Mây đen đến gần, ma khí kéo cổ tay của Nhược Nhất bỗng nhiên dùng lực, tăng tốc.

Mạc Mặc nhất thời không kịp ngăn cản, đành giương mắt nhìn Nhược Nhất bị kéo vào luồng khí đen ấy.

Đến khi Mạc Mặc đuổi tới nơi thì không biết bị thứ gì đó cản lại, cô giơ tay sờ: “Hứ, chơi kết giới với ta sao”, rồi lập tức vung gậy thần ngưng tụ một chùm sáng bạc cắm thẳng vào màng sáng ấy.

Không ngờ gậy thần đi vào một nửa thì chạm vào một vật cứng, không thể cắm vào sâu hơn được nữa.

Khi Mạc Mặc muốn kéo gậy thần ra khỏi kết giới ấy thì lại buồn bã phát hiện, hình như gậy thần dính chặt vào thứ gì đó.

  Không biết bên trong kết giới có cái gì nhỉ, linh lực của gậy thần không ngừng bị hút đi.

Ban đầu Mạc Mặc sững người, sau đó cô mỉm cười nham hiểm, thầm nói: Hút ư, ngươi cứ hút đi, ta cũng chưa từng gặp “hấp tinh đại pháp”(*) bao giờ.

  (*) Hấp tinh đại pháp là một môn võ công trong tiểu thuyết Kim Dung, người sử dụng môn võ công này có thể hấp thụ nội công của đối thủ, biến nội công của đối thủ thành của mình.

Ta muốn xem xem ngươi có tiêu hóa được linh lực ở thế giới khác hay không.

  Đang mưu tính, Mạc Mặc bỗng cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt.

Luồng khí lạnh này khiến Mạc Mặc có cảm giác thân quen đến lạ kỳ.

  Giống… giống với tiên lực mà cô cảm nhận được trên người Quý Tử Hiên khi ở Tầm Thường cung…  Mạc Mặc ngạc nhiên ngoảnh đầu, một đường sáng bạc lướt qua bên tai, kết giới mây đen nổ tung, gậy thần bị bắn ra ngoài.

Nhưng cô không bận tâm, cứ mặc cho gậy thần rơi xuống đất.

Mạc Mặc ngây người nhìn bóng trắng bay tới, lướt qua rồi nhanh chóng biến mất trong mây đen.

  Là Thương Tiêu.

  Nhưng vì sao mùi của hắn và Quý Tử Hiên lại giống nhau đến vậy! Giống nhau tới mức suýt chút nữa Mạc Mặc nảy sinh ảo giác.

  Đến lúc Mạc Mặc tỉnh ra thì kết giới ấy đã đóng lại từ lâu.

Cô tức giận đập thật mạnh vào kết giới nhưng không thể mở nó ra được.

  Sau khi Nhược Nhất bị kéo vào đám mây đen, xung quanh vắng vẻ như nghĩa địa.

Ma khí quấn trên cổ tay Nhược Nhất cũng đã biến mất, cô khó khăn đứng dậy, trước mắt là một mảng tối đen.

Không gian này thật giống như trong bụng của Cửu Man, chỉ thiếu dịch dạ dày và mùi hôi thối chua nồng.

  Nhược Nhất đã học được cách thản nhiên tiếp nhận những chuyện kỳ lạ như thế này.

Nhưng trong không gian này, cô vẫn không kìm được nỗi sợ hãi.

Bởi vì cô không biết từ đâu sẽ đột nhiên xuất hiện một…  Bàn tay!  Trong bóng tối, một bàn tay đột nhiên xuất hiện, Nhược Nhất không nhìn thấy nhưng cảm nhận được rõ ràng sự tồn tại của nó.

Bởi vì bàn tay ấy đang bóp chặt cổ cô.

  Mẹ kiếp, vì sao lại là cổ chứ!  Trước mắt vẫn là một mảng tối đen, Nhược Nhất khua khoắng tay chân, hy vọng có thể đánh được kẻ đang tấn công mình, nhưng rõ ràng cô đã thất bại.

Nhược Nhất không còn cách nào, cô hạ quyết tâm, mấp máy miệng rồi liên tiếp nhổ ra mấy bãi nước bọt.

  Nhưng mặc cho Nhược Nhất gắng sức nhổ nước bọt thế nào thì bàn tay đang đặt trên cổ cô vẫn không ngừng bóp chặt.

Việc ấy lại khiến Nhược Nhất kiệt sức nhanh hơn.

Cô thấy phía trước như có hàng nghìn ngôi sao, cơ thể không còn cảm giác khiến cô không biết rốt cuộc bây giờ mình có đang nhắm mắt hay không.

  Thần trí trở nên mơ hồ, bên tai Nhược Nhất chỉ còn những tiếng ong ong.

Nhược Nhất nghĩ, hóa ra cảm giác ngạt thở là như thế này, không quá đau đớn, xem ra mấy lần trước mình chưa ngạt thở đến mức này.

Tay chân Nhược Nhất dần cứng đờ, trong đầu cô chỉ còn một khoảng sáng.

  Sau đó, cô không cảm nhận được gì nữa.

 

Chương 31 Cô… chết rồi sao?  Nhược Nhất tỉnh lại dưới bầu trời xanh thẳm, tai vẫn còn nghe thấy những tiếng ù ù.

Cô chống người ngồi dậy, dần nhìn rõ mọi thứ xung quanh, có bãi cỏ, có đại thụ, còn có thác nước và hồ sâu ở phía xa.

Những tiếng ù ù bên tai dần biến mất, thay vào đó là tiếng thác nước chảy ào ào.

Nhược Nhất nghĩ, nơi này rất quen thuộc, quen thuộc tới mức khiến tim cô run rẩy.

Cô đứng dậy, cơ thể nhẹ nhàng đến lạ lùng.

  Quả nhiên là chết rồi sao… Nhưng chết rồi sao lại đến đây? Lẽ nào nơi đây có thiên đường? Nhược Nhất nghĩ.

Cô đi về phía trước theo trí nhớ.

Đi qua đại thụ chọc trời phía trước, lên một sườn dốc nhỏ, cách đó không xa là căn nhà trúc đơn sơ, ngay trước căn nhà là dòng nước róc rách uốn lượn.

Nhược Nhất đi qua cây cầu đá nhỏ trước căn nhà một cách quen thuộc.

  Trong nhà không một bóng người, chén trà nóng tỏa hơi như sương khói bay trong không khí.

Nhược Nhất thấy lòng mình thắt lại, cảm xúc như thủy triều tràn đê.

Mặc dù cơ thể nhẹ nhàng như vậy nhưng Nhược Nhất vì không kìm nén được kích động, lảo đảo chạy ra sau nhà.

  Đi ra cửa sau, Nhược Nhất sững người, hai mắt ngấn lệ.

  Dưới cây dâu trong vườn, một nam tử áo xanh tay cầm cuốn sách cũ đã ngả vàng, yên lặng ngồi đó.

Dường như nhận ra có người đang nhìn mình, nam tử chầm chậm ngẩng đầu, lập tức mỉm cười dịu dàng, cầm quyển sách trên tay lên vẫy vẫy Nhược Nhất: “Nhược Nhất, lại đây”.

  Không Tang linh thiêng, ngọn núi thiêng ắt có tiên nhân.

Huân Trì chính là thần tiên coi giữ Không Tang này suốt nhiều năm.

  Huân Trì… Hắn sống lại rồi, thật sự sống lại rồi! Chỉ cần một trái tim… hắn thực sự không lừa mình! Nhược Nhất mấp máy môi, đang định đi về phía Huân Trì thì bỗng nhiên có một luồng xung động lạ lẫm truyền ra từ trong cơ thể.

  Gì vậy?  Đột nhiên Nhược Nhất nhìn thấy có một người đi xuyên qua cơ thể mình! Đi xuyên qua cơ thể mình! Nhược Nhất ngây người nhìn người đó, rồi lại ngây người nhìn bàn tay của mình, lúc ấy cô mới phát hiện cơ thể mình gần như trong suốt!  Chuyện gì vậy?  Huân Trì ngồi dưới tán cây bên kia mỉm cười, nói với người đó: “Nhược Nhất, cô nương dậy rồi, câu chuyện hôm qua cô nương vẫn chưa kể hết, sáng nay ta lại không ngủ được nên ra ngoài đọc sách, nhưng ta không thể đọc tiếp được.

Hôm nay cô nương kể nốt cho ta nghe có được không?”.

  Cô nương đó hơi nghiêng người, Nhược Nhất hoàn toàn sững sờ khi nhìn thấy rõ gương mặt của người đó.

Người đó, chẳng phải chính là cô sao… cô của hai năm trước, cô tồn tại ở Cửu Châu hai trăm năm trước.

Cô được gặp lại mình trước đây, cuộc gặp gỡ thật kỳ diệu.

Lẽ nào, đây không phải là Cửu Châu của hai trăm năm sau? Lẽ nào sau khi chết mình lại xuyên không? Xuyên về hai trăm năm trước, biến thành một linh hồn, hoặc cũng có thể là cô đang mơ!  “‘Tây du ký’ rất dài… phải rất lâu mới kể xong”.

Nhược Nhất nghe thấy mình trước đây nói với Huân Trì, “Có điều, muốn ta kể xong cho ngươi cũng được thôi… hai con cá ở vườn sau trông có vẻ rất tươi ngon”.

  “Nhược Nhất”.

Huân Trì gượng cười, “Hai con cá này hấp thụ linh khí của đất trời và tự tu thành tinh, nếu ăn chúng thì thật sự sẽ bị trời trừng phạt đấy”.

  “Vậy thì ăn củ sen trong hồ nhé”.

  “Hoa sen cũng thành tinh rồi, ngó sen là rễ của nó”.

  “Vậy thì ăn ếch trên lá sen đi”.

  “Đó cũng…”.

  “Huân Trì, rốt cuộc ngươi có muốn nghe ta kể chuyện không?”.

  Huân Trì nhìn cô gượng cười, cuối cùng hắn nghĩ ra một cách: “Cá trong đầm bên ngoài có lẽ chưa thành tinh, ta đi câu hai con nhé, có được không?”.

  Nhược Nhất trước đây lập tức cầm giỏ tre, cười híp mắt: “Thế thì ngại quá, nhưng nếu ngươi thật sự muốn câu thì câu thêm hai con nữa đi, ta sẽ làm phu khuân vác!”.

Huân Trì nghe rồi lắc đầu, chậm rãi đứng dậy, bước từng bước về phía Nhược Nhất.

  Nhược Nhất ngây người nhìn hai người họ bước lại gần, chân cô giống như đã cắm rễ sâu xuống đất, không thể nhấc lên được.

Nụ cười thản nhiên mà dịu dàng của Huân Trì đã từng xuất hiện rất nhiều lần trong giấc mơ của cô, nhưng chưa bao giờ nó chân thực và sinh động như lúc này.

  Huân Trì bước lại gần Nhược Nhất nhưng lại đi xuyên qua cơ thể cô.

Nhược Nhất của trước đây cũng một lần nữa đi xuyên qua cơ thể cô.

  Nhược Nhất vẫn ngây người nhìn phía trước, lá mận chậm rãi rơi xuống hồ làm gợn lên từng đợt sóng lăn tăn.

Nỗi đau đớn trong lòng Nhược Nhất cũng dần lan rộng giống những đợt sóng kia, rõ ràng cô không nên buồn bã như vậy, nhưng nước mắt cô cứ rơi lã chã, không sao kìm lại được.

  Dẫu có tương phùng chẳng nhận ra, mặt đầy bụi, tóc như sương(*)…  Huân Trì, ngươi có biết, hai trăm năm sau gặp lại cố nhân ta vui mừng và xúc động như thế nào không, cho dù… cho dù, chúng ta đi lướt qua nhau như thế.

  “Huân Trì đi mau lên, nhìn cái gì thế?”.

  “Nhược Nhất…”.

Huân Trì dừng bước, “Ta tưởng cô nương vẫn ở đằng sau”.

  “Đằng sau nào?”.

  (*) Đoạn trích trong bài “Giang thành tử” của Tô Thức, nhà thơ đời Tống.

  “… Không có gì.

Đi câu cá thôi”.

  Hai người cười nói đi ra ngoài.

  Nhược Nhất vẫn chăm chăm nhìn khoảnh sân vắng vẻ, trái tim bất chợt đau thắt, cảm giác ngạt thở đột nhiên dâng lên trong lồng ngực.

Nhược Nhất sờ lên cổ, rõ ràng, rõ ràng không có bất cứ thứ gì bóp cổ mình, vì sao hơi thở lại đột nhiên…  Không thể thở được nữa!  Nhược Nhất cúi xuống, vịn vào ô cửa và khom người lại, sắc mặt tái nhợt, môi dần tím tái.

  Cô tưởng mình sẽ chết đi như thế.

  Một bàn tay nhẹ nhàng ôm Nhược Nhất từ phía sau, gỡ tứ chi đang co quắp của cô, nhẹ nhàng đặt đôi môi hơi lạnh lên môi cô.

Đầu lưỡi của đối phương nhanh chóng đẩy hàm răng đang nghiến chặt của Nhược Nhất ra, một hơi thở lạnh băng bất chợt truyền vào miệng cô, chạy qua cổ họng, cảm giác ngạt thở cũng dần biến mất.

  Đầu óc mê man của Nhược Nhất cũng dần tỉnh táo, nhưng người cứu cô lại vẫn chưa buông cô ra.

Lưỡi hắn vẫn không ngừng khuấy đảo trong miệng cô, vừa bình tĩnh vừa kích động.

  Nụ hôn này khiến Nhược Nhất vô cùng xúc động.

  Không đúng! Nhược Nhất chợt tỉnh ra, mở to mắt, cô nhìn thấy một hàng mi dài, trắng bạc ở ngay trước mắt.

Toàn thân Nhược Nhất run rẩy, cô đẩy ngực người đó thật mạnh.

Nhược Nhất bịt miệng mình, khi nhìn rõ người trước mặt, cô vừa thẹn vừa tức, lại có chút giận dữ: “Thương Tiêu, chàng làm gì vậy!”.

  “Ta cứu nàng”, Thương Tiêu trả lời rất thẳng thắn.

  Đúng là chàng đã cứu cô, nhưng về sau… nhưng về sau… về sau cô cũng rất hưởng thụ.

Mặt Nhược Nhất đỏ bừng, cô tức giận lườm Thương Tiêu, vẻ mặt hắn lạnh lùng, nhất thời cô không biết nói gì.

Đôi môi mấp máy hồi lâu, cô ngây ngô hét lớn: “Sao chàng dám chạy vào giấc mơ của ta!”.

  Thương Tiêu nhìn Nhược Nhất hồi lâu rồi lại liếc nhìn căn nhà trúc, bình tĩnh nói: “Nhan Nhược Nhất, nàng có biết bây giờ bất cứ lúc nào nàng cũng có thể chết thảm không?”.

  Hai từ “chết thảm” được Thương Tiêu nhấn mạnh, Nhược Nhất hoảng sợ, bỗng chốc ngẩn người.

  “Những thứ này, tất cả những gì đang hiển hiện trước mắt ta và nàng, nàng có biết là gì không?”.

  Nghe Thương Tiêu hỏi vậy, Nhược Nhất không dám chạm vào bất cứ thứ gì, cô lập tức rụt tay lại: “Quỷ… quỷ sao?”.

  “Ảo cảnh”, vẻ mặt Thương Tiêu nghiêm lại, “Một thuật vô cùng hung ác đã kéo nàng vào quá khứ mà nàng không muốn chạm vào nhất trong ký ức, vây hãm nàng ở đây, khiến nàng xem lại những quá khứ ấy hết lần này đến lần khác, rồi lại tìm kiếm thời cơ để khoét sâu vào nỗi đau trong trái tim nàng, khiến nàng cạn kiệt tâm sức, đau khổ mà chết.

Giống như lúc nãy đó”.

  Sắc mặt của Nhược Nhất liền trở nên trắng bệch, hồi ức mà cô không muốn chạm vào nhất… Thương Tiêu nhận ra từng sự biến đổi dù là nhỏ nhất trên gương mặt Nhược Nhất, nhìn cô đang cố kìm nén để cơ thể không run rẩy.

Thương Tiêu khẽ nắm chặt tay, mỉm cười tự giễu: “Ta vốn tưởng rằng, chí ít thì trong hồi ức ấy sẽ là … kết quả vẫn là hắn sao…”.

  Nhược Nhất không nghe thấy lời Thương Tiêu nói, cô hỏi với vẻ mặt khó coi: “Phép phá trận thì sao?”.

  Thương Tiêu nhìn vào mắt cô: “Không có”.

Hắn nói: “Chỉ có thể xem lại quá khứ hết lần này đến lần khác”.

  Mặt Nhược Nhất trắng bệch, cơ thể lảo đảo.

Đột nhiên cô kéo cánh tay của Thương Tiêu, “Không đúng, nếu không thể ra khỏi đây, vậy chàng đi vào bằng cách nào? Nếu chàng có thể đi vào trong hồi ức của ta, vậy thì nhất định chàng có cách thoát ra ngoài”.

  “Ta có thể đi vào như vậy, nhưng nàng có thể đi ra như vậy không?”.

Một câu nói lạnh lùng, sắc nhọn đã nói rõ sự khác biệt sức mạnh của hai người.

  Nhược Nhất im lặng: “Nếu thật sự giống như chàng nói… vậy chàng, chàng vào đây làm gì?”.

  Thương Tiêu nhìn cánh môi hồng của cô, quay đầu nói: “Cứu nàng”.

  Hai từ mạnh mẽ và đầy khí phách này lập tức sưởi ấm trái tim của Nhược Nhất.

Cô cắn môi, lý trí của cô vẫn cứng rắn chống lại sự ấm áp giống như thuốc độc chí mạng ấy, nhưng tình cảm lại xoa dịu mọi sự phòng bị ngoan cường của cô: “Thương Tiêu”, giọng nói của cô yếu ớt, “Cảm ơn chàng”.

  Không nhận được sự cảm kích của Nhược Nhất, một nỗi buồn lướt qua mắt Thương Tiêu, “Nhan Nhược Nhất, ai cần nàng cảm ơn”.

  Nhược Nhất im lặng, bỗng nghe phía ngoài căn nhà có tiếng kêu lớn của mình trong quá khứ: “Huân Trì, cắn câu rồi cũng có thể khiến nó chạy mất, sao ngươi ngốc như vậy? Hay là… ngươi cố ý thả nó chứ gì?”.

  Nhược Nhất nhớ rằng, sau đó Huân Trì sẽ tỏ ra khó xử, nhìn cô và nói: “Nhược Nhất, cô nương ép một người tu đạo như ta phá sát giới, sẽ bị trời phạt đấy”.

  Quả nhiên, chẳng bao lâu giọng nói của Huân Trì truyền vào: “Nhược Nhất, cô nương ép một người tu đạo như ta phá sát giới, sẽ bị trời phạt đấy”.

  “Chí hướng của người tu đạo là phổ độ chúng sinh, tới lúc ấy nếu ta thật sự bị trời phạt thì ngươi chịu thay ta nhé”.

Giọng nói của Nhược Nhất vô cùng ngang ngược, bộ dạng cô giống như một nữ thổ phỉ.

  Nhược Nhất chưa bao giờ nghĩ, mình lúc ấy có thể ngang ngược đến vậy.

Những cuộc đối thoại quen thuộc đó khiến Nhược Nhất cảm thấy vui sướng trong lòng, chỉ là nụ cười chưa kịp hiện lên trên môi cô thì đã tan biến.

Cô không ngờ, lời nói lúc ấy của mình lại ứng nghiệm như vậy.

Cuối cùng Huân Trì đã chịu phạt thay cô…  Nhược Nhất cụp mắt nhìn đầu ngón tay của mình, vì nắm quá chặt nên các ngón tay đã tái nhợt, không ngừng run rẩy.

  Thương Tiêu đăm đăm nhìn cô hồi lâu: “Nhan Nhược Nhất, rốt cuộc cái gì khiến nàng sợ hãi như vậy?”.

  Nhược Nhất không nói.

Thương Tiêu cũng không truy hỏi, dù sao thì chẳng bao lâu nữa hắn sẽ nhìn thấy hết quá khứ này của Nhược Nhất.

 

Chương 32 Đoạn quá khứ này của Nhược Nhất là gì?  “Huân Trì, ta đào được cái này sau núi”.

Nhược Nhất của hai trăm năm trước vui sướng đặt nhân sâm lên bàn.

Huân Trì đang đọc sách kinh hãi nhảy lên, vội nói: “Không được, không được, Nhược Nhất, nhân sâm này sắp thành tinh rồi, cô nhổ nó thì sẽ bị trời phạt đấy!”.

  Cô buông tay vẻ bất cần: “Thế thì cứ để ông trời được lên sân khấu diễn cảnh trừng phạt một lần đi! Hôm nay ta phải dùng nó để hầm gà”.

  “Nhược Nhất”.

Huân Trì khó nhọc nói, “Con gà rừng ấy cũng…”.

  “Sắp thành tinh rồi đúng không! Sẽ bị trời phạt đúng không?”.

Nhược Nhất đập bàn, tức giận nói: “Vậy ngươi nói cho ta biết Không Tang sơn của ngươi có thứ gì không thành tinh? Ăn cái gì sẽ không bị trời phạt! Chúng đều thành tinh, ngươi muốn giương mắt nhìn ta chết đói thành quỷ hay sao!”.

  Huân Trì sững người một lúc, dở khóc dở cười nói: “Vạn vật đều có linh hồn.

Ta để ý tới chúng nhưng lại quên Nhược Nhất không giống ta, ngày nào cô nương cũng phải ăn uống”.

Nhược Nhất tức giận lườm hắn.

Huân Trì thở dài: “Thôi, Nhược Nhất cứ đi tìm đồ ăn đi… Cứ coi như ta không nhìn thấy gì”.

  Nhược Nhất mỉm cười vui vẻ: “Vậy thì ta không khách khí nữa, của báu trên núi này rất nhiều!”, nói rồi liền chạy ra ngoài.

  Trong quá khứ này của Nhược Nhất, Thương Tiêu chỉ nhìn thấy một quân tử dịu dàng như ngọc và một nữ tử bướng bỉnh nghịch ngợm ngày nào cũng cười nói vui vẻ.

Có lẽ là vì vui vẻ như vậy nên Nhược Nhất mãi lưu luyến với hồi ức này, mãi khắc sâu hình bóng nam tử ấy vào tim.

Thương Tiêu cay đắng nghĩ, quay sang nhìn thấy Nhược Nhất còn cười cay đắng hơn mình.

  Hai ngày trôi qua, mưa móc dầm dề, Nhược Nhất của trước đây vô cùng buồn chán ngồi trước cửa sổ nhìn những giọt nước mưa chảy xuống từ mái hiên: “Huân Trì”, cô nói: “Hôm qua ta men theo con sông nhỏ đi rất xa, nhưng vẫn không tìm thấy đường ra ngoài, có phải ở đây có mê trận gì không?”.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .